Khi Kỳ và Quyên tỉnh dậy thì trời đã xế chiều. Mặc lại quần áo và thu xếp đồ đạt xong, Kỳ, Quyên, Hoa va Khang rời khỏi khách sạn. Khi tiễn Quyên và Hoa xuống xe, Kỳ quyến luyến nhìn lấy Quyên như không muốn xa người tình yêu dấu. Khi thấy bóng nàng khuất sau cánh cửa, lòng Kỳ bức rức như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Trên con đường về, hình bóng Quyên cứ hiện trong đầu óc Kỳ. Trên đài radio, bản nhạc ‘Tình Đơn Phương’ được dạo lên làm lòng Kỳ thêm phần rạo rực men tình.
‘Mới hôm qua đi về nhà nàng, cùng đi chung bên em sánh vai cười vui. Em là thiên thần trong mắt anh, là mơ ước khi con tim còn cô đơn. Mỗi khi em tươi cười thẹn thùng, làm môi em xinh như đóa hoa phù dung. Trông nhìn em lòng anh ngất ngây, làm chậm bước chân cho đường thêm xa.Đã yêu em như tự thuở nào, nhìn em đang thơ ngây mắt nai hồn nhiên. Trong lòng em giờ đang nhớ ai, nàng ơi có biết chăng mối tình đơn phương? Muốn thấy em luôn nở nụ cười, làm trăng sao trong đêm tối tăm hồn anh. Cho dù anh thầm mang nỗi đau, nguyện sẽ yêu em mãi chân tình đơn phương.
(điệp khúc)
Đôi khi muốn nói yêu em lòng đắm say mà anh đành nói không nên lời. E đôi môi ấy sẽ không còn thắm tươi sợ khi đường xa mất ai……Nếu mai này lối xưa về, bước chân này lẻ loi. Để âm thầm, chỉ một mình, mãi ấp ủ giấc mở về em.
***
Hôm sau khi tan học, Kỳ lại phóng xe lên Richmond để thăm Quyên. Quyên hôm nay mặc quần jean và áo thun bó sát lấy thân hình kiều diễm của Quyên. Quyên thật trẻ trung và yêu đời. Nhìn nàng, Kỳ có được một cảm giác ấm cúng và thoải mái. Sau khi trò chuyện một lát, Kỳ rủ Quyên đi dạo phố và đi cinema. Quyên gật đầu đồng ý. Cũng đúng lẻ thôi, Kỳ nghĩ, đàn bà con gái nào mà không thích đi shopping sắm sửa. Chiếc xe Fords đã được sửa chửa phóng khói rời khỏi căn nhà số 12.Ở vùng South Land Shopping Centers, một khu shopping khá đông đúc. Quần áo ở đây từ thượng vàng đến hạ cám đều được treo bán. Hơn thế nửa, khu South Land còn là một nơi giải trí cho giới trẻ. Những rạp chiếu bóng, game stores đều rải rác khắp nơi trong khu chợ. Kỳ và Quyên vừa mới bước ra từ tiệm David Jones, nơi chuyên bán các loại quần áo khá xa xỉ. Quyên nhõng nhẽo:
- Giờ tụi mình ghé qua Myer để em mua thêm một ít mỹ phẩm nữa nhé!
Kỳ gật đầu mà lòng thì đâu để ý tới những gì Quyên nói đâu. Kỳ vốn là chúa ghét shopping. Đó cũng là lý lẻ thường tình thôi, hắn chưa hề biết đến tới thằng đàn ông nào mà thích đi shopping đâu, trừ hai trường hợp, một là bị ép buột, hai là gay. Kỳ lại rơi vào trường hợp đầu tiên, chàng thật muốn gần gũi người đẹp, săn sóc cho nàng, và ngắm nhìn nàng. Oâi, thì đành vậy, lội xe hơn mười mấy cây số, cuốc bộ hằng mấy tiếng đồng hồ cũng để đánh đổi nụ cười của mỹ nhân thôi. Sau khi mua mấy cây kem làm mịn da, và một số đồ dùng mỹ phẩm, nhìn lại đồng hồ thì đã 7 giờ chiều rồi. Hai người họ bèn bỏ dự định đi coi xi nê mà chỉ kiếm chỗ ăn và ngồi nghỉ.Đang tươi cười dùng bữa ăn chiều với Quyên, Kỳ chợt sững người ra khi thấy Hân đang từ trong đám đông bước tới phía chàng. Quyên cũng nhận ra được cái nhìn quái dị của Kỳ và cô gái đang bước đến nên nàng lặng thinh.
- Cô gái này là ai?
Giọng Hân lạnh lùng và sắt bén như từng lưỡi gươm đâm vào tim Kỳ. Chàng đứng dậy, choàng vai lấy Hân và nói niềm nở:
- Hân, chúng mình tìm một chỗ khác để nói chuyện nhé! Chỗ này đông người quá!
- Không!!! Hân hét lên, Tôi muốn biết người con gái trước mặt anh là ai?
Thấy như Hân đã rõ mọi chuyện đã xảy ra, Kỳ đành thú thật:
- Đây là Quyên, là … bạn gái và cũng sẽ là hôn thê của anh!!
Bốp!!! Hân tát mạnh. Năm dấu tay đỏ hồng đã ẩn hiện trên má của Kỳ. Kỳ vẫn đứng yên. Chàng nhịn vì chàng biết mình có lỗi rất nhiều với Hân.
- Đồ khốn nạn!! Hân rủa vào mặt Kỳ, rồi đột nhiên, mắt nàng ngân ngân những giọt lệ và nàng vùng bỏ đi. Kỳ đứng sừng sững giữa đám đông đang chau mắt nhìn chàng đầy vẻ khinh khi. Rồi Kỳ nhận thấy, có một người miệng lộ vẻ cười đắc chí và xoay người bỏ đi. Bóng dáng người ấy rất quen thuộc nhưng đã không nhớ đã thấy ở đâu. Một bàn tay đặt lên vai Kỳ, nhìn lại, chàng thấy Quyên cũng ngân ngấn nước mắt nhìn chàng. Khác với ánh mắt đầy oán hận, bi thảm của Hân, ánh mắt Quyên tràn đầy vẻ sung sướng, và bồi hồi.
Kỳ lặng lẽ xách lại mấy túi xách và dẫn Quyên về nhà. Trên đường về, cả hai không nói gì nhưng họ như linh cảm được tương lai gần đây của họ sẽ gặp đầy trắc trở. Sau khi bóng Quyên khuất dần sau cửa nhà, Kỳ thẫn thờ nhìn về chân trời hoàng hôn mà lòng đầy vấn vương. Kỳ thấy có lỗi rất nhiều với Hân vì đã lừa gạt tình cảm của nàng. Kỳ thầm mong là phải chi mình quen biết Quyên sớm hơn Hân thì hay biết bao. Cả Hân và Quyên đều đẹp, nhưng lòng Kỳ đã trao trọn về Quyên. Với Hân, chàng chỉ thích nàng vì nàng đẹp và vốn đã quen biết từ hồi còn nhỏ, nhưng với Quyên, Kỳ trao cả tấm lòng chàng với người con gái này, dù rằng chàng chỉ quen biết với nàng mấy ngày trước thôi. Chàng yêu Quyên không những vì sắc đẹp của nàng mà còn vì cảm thông hoàn cảnh khốn khổ của nàng, và hòa hợp với tính san sẻ, hy sinh của nàng với gia đình bạn bè. Từ thương hại và cảm thông, Kỳ dần dần yêu Quyên. Ôi, tình yêu là gì mà làm Kỳ phân vân khó xử.
Chàng phóng xe như gió về nhà và ước mong có một giấc ngủ thoải mái.Khi tới trước cổng nhà, Kỳ đã thấy có một người đang đợi mình. Nhìn Kỹ thì hoá ra là thằng bạn già của mình, Khang. Kỳ dừng xe, bước xuống xã giao:
- Khang! Đến kiếm tao hả? Có chuyện gì sáng mai nói được không, tao mệt quá rồi!
Khác hẳn với mọi khi, Khang lạnh giọng nói từng chữ thiệt rõ ràng:
- Tôi có chuyện nói với anh.
Thấy giọng điệu thay đổi, Kỳ hơi bỡ ngỡ và cũng đoán có chuyện gì không tốt, Kỳ bèn nói:
- Ừ!! Thì chúng ta kiếm quán nước nào đó mà nói!!
Trong một quán nước nhỏ gần nhà Kỳ, sau khi order nước uống xong, Kỳ bắt đầu:
- Ừ thì mày kiếm tao có chuyện gì?
Khang nói ngay vào vấn đề:
- Tôi muốn biết là tại sao anh bỏ con Hân?
- Tao….Tao đã thương con Quyên nên….
- Vậy là mày có quyền bỏ rơi con Hân sao? Khang hét lên, Mày có biết mày đã làm nó đau khổ lắm không??
- Tao không có đường chọn mày ạ, tao đã suy nghĩ rất lâu, giữa con Quyên và con Hân, người nào có thể làm tao thoải mái và vui sướng thì người đó là con Quyên.
- Địt mẹ mày!Mày thà yêu một con đĩ mà cũng không yêu một người con gái như con Hân sao!!!
- Tao cấm mày sỉ nhục lấy con Quyên, Kỳ hét, nó là bạn gái và cũng sẽ là vợ tao, mày mà sỉ nhục nó không khác gì là bôi vết nhọ trên mặt tao đâu!!
- Nếu đã vậy tôi cũng không còn gì nói nửa, Khang đứng dậy và bỏ đi.
Nhìn theo bóng Khang, Kỳ chợt thấy rất có ấn tượng. Thôi rồi, đúng là cái bóng mình nhìn thấy tại Southland. Chẳng lẽ trùng hợp thằng này lại ở Southland hay là… Nghĩ đến đó thôi thì Kỳ chợt như người bừng tỉnh trong cơn mộng. Chàng hét lên:
- Khang!! Mày đứng lại cho tao!!
Khang chậm bước và nhìn lại Kỳ.
- Mày có phải đã báo cho con Hân những chuyện ta đã làm nên nó tới kiếm tao tại SouthLand phải không?
- Phải!!!
Khang đáp gọn lỏn, vẻ mặt xảo trá của hắn đã lộ rõ làm Kỳ nổi nóng.
- Tại sao mày làm vậy? Tao có gì không phải với mày không??
- Tại sao??? Tại sao hả??? Phải, mày đối xử với tao rất tốt. Nhưng mày có biết không, chính vì mày quá tốt nên mày đã làm tao tự hỏi, tại sao trên đời này lại có người tốt số cũng như hoàn thiện như mày. Mày sinh ra vốn đã thuộc vào gia đình trưởng giả, còn tao?? Hahahahah… Tao ganh tị, ganh tị với những gì mày đã có. Tao thầm ước có ngày nhìn thấy ngày tàn của mày. Ngày đó cũng sẽ gần thôi mày ạ. Tao sẽ cho mày thấy, không ai vĩnh viễn được hên đâu!!! Tao sẽ có được những cái mà mày có, thậm chí còn nhiều hơn mày nửa. Hahahaha
Nụ cười của kẻ đắc thắng làm cho Kỳ chua chát đáy lòng. Kỳ không ngờ kẻ mà chàng coi là anh em sống chết có nhau lại là một kẻ tiểu nhân luôn kiếm cách hại mình. Mỉm cười, một nụ cười khô héo, Kỳ nói chậm, nhưng từng chữ như khắc cột ghi tâm:
- Vậy, từ nay mày sẽ không còn là anh em của tao nữa!
- Phải!
Khang gật đầu, rồi như một bóng ma, gã biến đi trong màng đêm dày đặc của Melbourne. Kỳ ngồi đó, chàng thở dài, và tự nhủ:
- Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi!!!!
***
Tiếng khóc nức nở của một thiếu nữ ấm ức phát ra từ sau cánh cửa phòng ngủ. Người thiếu nữ ấy là Hân. Hân khóc cho cuộc tình vừa mất giữa nàng và Kỳ. Nàng yêu Kỳ lắm. Nhớ từ ngày còn bé, hai đứa nghịch với nhau thật vui vẻ. Hân nhớ có một lần, họ giả làm cô dâu chú rể. Kỳ có hỏi Hân là:
- Sau này chú rể của em sẽ là người ra sao?
Hân ngây thơ đáp:
- Em muốn chú rể của em sẽ là người có thể lấy những ngôi sao trên trời xuống để em bắt nắm lấy!!!
Đêm hôm đó, lúc Hân còn đang ngủ, thì nghe có tiếng lục cục ở ngoài. Rồi Hân thấy có một bóng đen tiến tới bên Hân, nhìn kỹ, cô bé thấy bóng đen ấy là Kỳ. Kỳ khẽ nói với Hân:
- Anh đã bắt lấy những vì sao trên trời xuống rồi nè, em theo anh ra ngoài coi nhé!!!
Khi hai đứa ra sân sau, Hân vẫn thấy một màn đêm dày đặc chứ nào có sao trăng gì đâu. Ngạc nhiên, đang tính hỏi Kỳ thì thấy từ sau lưng cô bé có những đốm xanh vàng nhỏ đang bay lơ lửng vòng quanh nàng. Hóa ra đó là những con đom đóm. Rồi Hân nghe Kỳ nói:
- Em hãy coi đó!! Những vì sao này thiệt đẹp phải không em? Em hãy nhắm mắt lại đi, đưa tay ra cho anh!!
Rồi Kỳ cầm lấy tay Hân bắt lấy một con đom đóm và nói:
- Đây nè, em thấy chưa, vì sao trên trời đã trong tay em rồi kìa!!!
Hân lúc đó thật vui sướng, cô bé không ngờ những nguyện ước trong cơn mơ của cô bé đã trở thành sự thật. Một sự thật tuyệt vời. Những con đốm xinh xinh, mịn như bông và sáng chói lấp lánh như những vì sao trên trời, không, nó vốn là vì sao trên trời ấy, Hân nghĩ. Cô bé thiệt cảm động, cô ôm lấy Kỳ và sung sướng nói:
- Em cảm ơn anh! Em sẽ không quên những vì sao này đâu!
Rồi Kỳ lấy ra mấy cây pháo bông rồi đốt. Bùng, bùng, những tiếng nổ thật vui tươi và những tia ánh sáng rạng ngời bốc chói rực rỡ. Dưới ánh trăng rằm, hai đứa nhỏ chơi đùa với nhau thật vui vẻ.Thấm thoát đã gần 7 năm, Hân giờ đây đã trở thành một cô thiếu nữ xuân sắc và Kỳ cũng đã trở thành một chàng thanh niên lịch lãm, đẹp trai và vạm vỡ. Những tưởng, sau đêm ái ân với nhau, Hân sẽ trở thành vợ của Kỳ thì mộng ước quyên ương sẽ mỹ mãn. Nhưng không, Kỳ đã lìa xa Hân mà bỏ theo một cô gái khác. Càng nghĩ, Hân càng xót xa. Những giọt lệ nồng rơi xuống từ người hồng nhan như oán trách lấy ông trời đã cay nghiệt với nàng.Sợi dây thừng đã thắt buột và treo trên cột nhà. Thiếu mất Kỳ, Hân đâu còn muốn sống nửa. Nàng nhìn qua then cửa sổ và ngắm nhìn lấy những cảnh vật lần cuối cùng và nàng sẽ lìa khỏi thế giới này. Cộc Cộc Cộc!!!
- Ai đó! Hân hỏi – Hôm nay tôi không muốn ai làm phiền hết!!Đi đi!
Một giọng đàn ông phát ra:
- Mình đây Hân!! Khang đây!! Chúng mình tâm sự một chút nhe Hân??? Biết đâu Hân sẽ dễ chịu hơn ha!!!
Cộc!! Cộc!!! Cộc!!!
Mặc kệ tiếng gõ cửa, Hân kề cổ lên cọng giây thừng rồi bất thần xô đẩy chiếc ghế. Hơi thở nàng dần dần mất đi. Nàng bắt đầu mất đi nhận giác. Đang lúc thấp thoi, nàng nghe tiếng xô cửa ‘Aàm’. Cánh cửa mở tung ra và Khang nhanh như gió nhấc nàng xuống. Hân dần dần có lại sức sống. Nhưng rồi, nàng lại khóc òa:
- Tại sao?? Tại sao anh lại cứu tôi??? Hãy để cho tôi chết cho rồi!!!
- Không!! Không thể như vậy được, Hân không thể chết được!! Hân, hãy sống vì tôi.. Tôi… Tôi …Yêu Hân…
Khang nói trong hơi thở… rồi gã hôn lấy Hân. Hân vùng vằng toan bỏ ra…. nhưng bị Khang ôm chặc quá. Khang đè lên người Hân, đôi tay xoa lấy cặp vú của Hân và kích thích nó. Lòng Hân không muốn như vậy, nhưng cơ thể nàng lại dâng lên niềm đòi hỏi xác thịt. Sự đòi hỏi thiếu thốn ấy càng lúc càng lấn lát lý trí của Hân và Hân đã thả lỏng cơ thể mình. Quần áo nàng đã dần đần cởi hết và âm hộ nàng đã chấp nhận một con cặc mới. Hân quên hết đi mọi chuyện, người đàn ông này bây giờ không còn là Khang, hắn là Kỳ phải rồi, hắn là Kỳ. Sự tưởng tượng đã làm cho Hân rời xa hiện thật, nàng ôm lấy thân xác của Khang mà cứ tưởng đó là Kỳ. Có lẽ số phận của mình là vậy, Hân nghĩ …
***
Về tới nhà, Kỳ đã thấy bố chàng, ông Kim đang ngồi trên ghế xa lông như đang đợi chàng. Bà Kim, mẹ chàng đang nấu một ấm trà nóng hổi bưng lên cho bố chàng dùng. Thấy Kỳ, ông Kim vẩy tay bảo chàng ngồi xuống ghế như có chuyện muốn nói. Nhấp nháp nước trà thơm nóng, ông Kim chậm rãi gợi chuyện:
- Lâu quá, bố con mình không ngồi chuyện với nhau, Kỳ hả. Sao rồi, dạo này con học hành ra sao? Có bạn gái chưa?
- Dạ… dạ.. thưa bố… học hành thì con cũng ok… và con cũng đã quen biết được một người bạn gái. Cô ta tên là Quyên, bố ạ.
- Uûa, bố tưởng, con đã có bạn gái là Hân rồi phải không??
- Dạ..dạ.. Kỳ ấp úng… Con đã chia tay với Hân rồi.
Sao!!! Oâng Kim hét lên, Mày thà đi theo một con đĩ mà không chịu ở chung với đứa con hiền thục như con Hân sao???
- Sao… sao bố… ??
- Sao tao biết hả? Nếu không phải thằng Khang gọi điện thoại báo cho tao thì mày còn dấu tao tới bao lâu nửa hả Kỳ???
Lại là thằng Khang…Kỳ rủa thầm…Đúng là quân chó má….
- Dạ, thưa bố… Con tính đợi vài hôm nữa sẽ dẫn cô ta đến nhà gặp bố mẹ rồi sẽ xin hỏi cưới cô ta!!
Bốp!!! Ông Kim tát mạnh. Trên má Kỳ lại ửng hồng những dấu tay đỏ rọc.
- Tao cấm mày dẫn con đĩ đó lại đây. Và mày cũng đừng nhắc đến con điếm đó trước mặt tao nữa, còn không thì từ nay mày không còn là con của tao nữa.
- Đính Đoong!!
Tiếng chuông gõ cửa lúc đó vang lên và bà Kim ra mở cửa. Một cô gái xuất hiện truớc cửa nhà làm Kỳ đầy ngạc nhiên. Cô gái ấy là Quyên. Kỳ thốt lên:
- Quyên!!! Tại sao em lại ở đây…
Quyên lễ phép chào bà Kim và đáp:
- Anh Khang gọi điện thoại cho em là anh đang có chuyện rắc rối ở nhà và bảo em nên đến đây chăm sóc cho anh!!!
- Em về trước đi, lát nửa anh gọi cho em!!
Kỳ hối thúc Quyên ra về trước sự bỡ ngỡ của Quyên.
- Cô đứng đó, ông Kim hét lên, tôi không biết cô làm cách nào quen biết lấy con trai tôi. Nhưng tôi muốn cô rời khỏi con trai tôi. Cô nghe không?? Cô muốn bao nhiêu tiền? Cô nói giá đi, tôi đưa cô chi phiếu. Nhưng cô phải thề với tôi là từ nay trở đi sẽ không còn dính líu chi với con tôi nửa. Hừ..giá chơi con đĩ là $200 một dù chứ gì, được tôi đưa cô gấp trăm lần là $20000 , chắc là đủ trả cái giá cô ở với con trai tôi thay vì ở chung với cả trăm thằng đàn ông khác rồi chứ gì…
Trước sự sỉ nhục nặng nề của ông Kim, Quyên giận run cả người lên. Nàng chưa từng chịu nhục nhả tới như vậy. Phàm ai làm nghề gì thì rất kị người khác nói móc tới nghề ấy, huống chi nghề làm đĩ thì đã có vô số từ ngữ để chửi cái nghề làm điếm này thì bảo sao Quyên không tủi, không giận cho được. Những giọt lệ chua xót khô héo lòng người cứ rơi lả tả trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Oâng Kim vừa mới viết xong tấm chi phiếu $20000 và thảy vào mặt của Quyên. Tấm chi phiếu mỏng manh ấy bay tà tà qua lại trước mặt Quyên và rớt xuống chân nàng. Phương Quyên ráng nuốt lấy những giọt lệ, nàng cúi người xuống lượm lấy tấm chi phiếu. Nàng ấm ức như muốn khóc, nhưng ráng nén lại, nàng cố nói:
- Con cảm ơn bác!! Làm nghề này cháu vốn nhắm là phải chịu nhục… Nhưng cháu không thể ngờ lại có hoàn cảnh này…cho nên, Quyên ráng mỉm cười, một nụ cười đầy tủi nhục, ..cho nên cháu..cháu không biết xử ra sao…
Quyên quay sang Kỳ và nói:
- Anh Kỳ, thôi em đi nhé! Em… Em cảm ơn anh đã cho em những giây phút vui vẻ… Nhưng chúng ta đã xong rồi…..Em đã có tiền của bác trai, em nghĩ chúng mình từ nay sẽ không gặp nhau nữa…
Chỉ nói nhiêu đó thôi, Quyên quay mặt chạy đi. Kỳ thấy được, đã có những giọt nước như nước mưa lả tả chảy dài trên con đường đất. Chàng cúi xuống, liếm lấy những giọt nước còn đọng trên chiếc lá khô. Mùi vị thiệt chua xót và cay đắng quá. Kỳ quay người lại, và quì trước ông bà Kim và nói:
- Thưa bố mẹ, con không thể mất đi em Quyên. Mong bố mẹ tha thứ cho con!
Rồi chàng quay mình chạy theo bóng Quyên. Khi rượt theo Quyên tới cuối đường, thì Kỳ đã mất bóng dáng nàng. Trời đã lẫm tẫm mưa và từng cụm mây đen đặc cuộn lại với nhau để chuẩn bị cho một cơn giông bão.
- Quyên!! Quyên!!! Em ở đâu vậy???
Kỳ cứ vậy mà hét mãi không thôi. Chàng chạy đi tìm tứ phía hy vọng tìm thấy Quyên. Khi tới ngã ba một con hẻm, Kỳ chợt nghe thấy tiến khóc nức nở, tiếng rít, và tiếng rên ai oán phát ra ở sau một bức tượng Mẹ Marry. Bước đến, chàng thấy Quyên đang cuộn mình lại một chỗ, bưng mặt xuống mà khóc. Kỳ đến bên nàng, và ôm Quyên vào lòng. Nhưng, Quyên xô chàng ra làm chàng té xuống một vũng sình. Nàng nói như hét lên:
- Anh tránh xa tôi ra!!! Tôi đã nhận được tiền rồi, từ nay, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi..Hãy cút đi!!!
- Không!!! Kỳ gượng dậy, nhào tới ôm chặt lấy Quyên.
- Quyên đừng giả dối trước mặt Kỳ nửa, nếu Quyên đã không yêu Kỳ thì những giọt nước mắt ấy không tuôn ra đâu. Quyên có thể lừa dối mọi người kể cả Kỳ nhưng nước mắt của Quyên đã nói hết tất cả. Quyên yêu Kỳ, Kỳ cũng yêu Quyên. Quyên đớn đau, thì trái tim Kỳ rã rời. Quyên buồn, tủi thì Kỳ có vui sướng gì? Quyên, hãy bỏ mặc mọi chuyện đi, hãy đi theo con tim mình nha!!
Quyên lại òa khóc to hơn hết. Hơi ấm của Kỳ truyền sang Quyên làm nàng ấm cúng lại. Hai tay nàng choàng qua người Kỳ và ôm lấy chàng:
- Tại sao??? Tại sao chứ… Hai ta yêu nhau thì có tội gì??? Nếu… nếu em có đường chọn… thì em sẽ bỏ hết tất cả… em chỉ cần anh thôi… tại sao mọi người lại khinh em… tại sao???
- Em yêu, em không có tội đâu… Nếu em có thì tội anh sẽ gánh hết… Đừng xa anh nửa Quyên… Chúng ta hãy bắt đầu một cuộc đời mới!!!!
Mặc gió mưa đang gào thét, cặp tình nhân vẫn ôm nhau không rời mãi. Kỳ cuối cùng đã khóc, chàng khóc vì mừng rằng sau bao nhiêu cay đắng, thử thách họ đã ở bên nhau. Tình yêu của họ đã được thắt nối bằng những giọt lệ cho đối phương. Họ nhìn về tương lai, một tương lai hy vọng sẽ tốt đẹp hơn những gì họ đã trải qua. Tương lai của họ sẽ là những thời gian họ gần gũi bên nhau.Sau lưng họ, bức tượng Mẹ Marry mỉm cười nhân ái như cầu phúc cho một mối duyên tình nồng
Related posts: